Bạn thích mùa đông? Ừ, bạn thích! Chẳng phải là do năm xưa có người nói với bạn rằng thích mùa đông xứ Bắc nên bạn cũng thấy vậy mà thích cùng. Bạn thích, chỉ bởi vì đó là quãng thời gian mà bạn có thể lắng lại những gầm gào trong tâm tưởng để có thể bình tâm mà nhặt nhạnh lại những vụn vỡ mà bạn đã đánh rơi đâu đấy. Hình như là những vụn vỡ của tháng năm.
Bạn đi qua một con phố cũ, ngửi thấy một mùi hương thân thuộc, nghe những âm thanh đã từng chìm đắm… Trời ơi, bạn thấy tim mình đã vun vỡ từ đời nào rồi mà chẳng hay! Thật đấy, ở đây có một mảnh, ở kia có một mảnh khác, kia nữa… Chẳng phải những thứ ấy đã từng quen thuộc với bạn lắm hay sao? Chẳng phải đó là tim bạn hay sao? Mà sao chúng lại bị bóp vụn ra rồi quẳng bừa vào những xó xỉnh tăm tối của ký ức thế vậy? Bạn có nhẫn tâm qua hay không?
Bạn chẳng biết, bạn cũng chẳng biết là mình có phải là kẻ nhẫn tâm nữa hay không? Ừ thì vụn vỡ, con người ta lớn lên ai mà chẳng phải là kẻ được chắp vá bởi những mảnh vụn của thời gian? Bạn tin tôi đi, bạn của của ngày hôm này là được vá víu bởi bạn của ngày hôm qua một mảnh, của ngày hôm qua nữa một mảnh, của ngày trước trước nữa một mảnh… cứ vậy mà thành bạn của bây giờ. Hay nói cách khác bạn chẳng phải vẹn nguyên, bạn chỉ là tập hợp của những vụn vỡ mà thôi.
Bạn để trên giá sách của mình một bình hoa nhỏ. Chẳng biết vì sao qua bao nhiêu cuộc chuyển di nó vẫn còn lành lặn. Vậy mà ký ức của bạn về người đưa cho bạn vật ấy chỉ còn là những vụn vỡ, của thời con trẻ, của thời lãng du, của thời sai lầm. À không, chiếc bình đã sứt một miếng nhỏ ở miệng rồi. Bạn nhặt được một mảnh tim mình ở đấy.
Con đường cũ nhưng không còn hàng cây cũ, không còn trạm chờ xe bus cũ, không còn người cũ. Không còn những buổi ngồi cạnh nhau cùng đợi xe, cùng đọc truyện, cùng quàng chung chiếc khăn, cùng huyên thuyên những câu chuyện tầm phào của tuổi trẻ… Chỉ còn tiếng gió dường như là của năm nào thổi lại đây, xào xạc những vụn vỡ ngọt ngào.
Bạn xếp quần áo của mùa hè vào vali, xếp lại một chiếc khăn còn mới nhưng cũng đã cũ màu. Chẳng bao giờ bạn dùng đến và cũng chẳng bao giờ bạn có ý định dùng đến, bạn chỉ để nó đấy, cất gọn một mảnh của mình ở đấy với lòng biết ơn, tôn kính. Lặng lẽ như cách mà bạn vẫn nghĩ. Thi thoảng, bạn lại xếp cho mình một góc nhỏ, chỉ mình bạn với những mảnh vụn này, bạn sẽ dành thời gian lau chùi chúng thật cẩn thận để có thể không quên. Bởi bạn sợ rằng một ngày nào đó, khi bạn già đi, hoặc có thể là một ngày nào đó bạn trở dậy rồi tự dưng bạn sẽ quên chúng chăng?
Bạn đi qua cánh đồng, gió lộng mà bạn vẫn có thể ngửi được thoảng đâu đây trong làn gió buốt là mùi khói đốt đồng. Trời ơi, mùi khói gì mà tàn ác, chỉ ngửi thấy thôi mà tim bạn đã mẻ mất một miếng rồi. Trong đó có tuổi thơ êm đềm mà ngắn ngủi của bạn, có tiếng râm ran của mùa khói rạ, có hương thơm của miếng bánh đa kê bà nấu, có mùi của nồi cơm tấm vụn lúa non. Chỉ mới nghĩ lại thôi mà bạn đã thấy tim mình như thắt lại rồi vỡ tung ra. Thời gian nào có buông tha ai bao giờ?
Có một bận trời đã sang xuân mà cái lạnh vẫn cứ cứa vào da thịt. Bạn ra cánh đồng, có người lớn cũng ở đấy, người lớn chỉ cho bạn đây là ông H bán kem, đây là cụ T, đây là ông X… Những cái tên đã từng quen thuộc với tuổi thơ, với quá khứ, với những ngày mà bạn lớn lên. Vậy mà nó đã xa xôi thật sự, chỉ còn là những mô đất, những khói hương, những ngọn cỏ, những mây trời… Những vụn vỡ.
Bạn có thấy không? Bạn có thấy sự vô tâm của mình hay không? Chẳng vô tâm là gì khi mà bạn đã bóp vụn chúng ra rồi quẳng đi nhiều như thế như thế? Để mà một thân bạn cứ nhẹ nhàng mà tiêu dao trong trần thế.
Vụn vỡ ơi!
…………
#ngotienwrite