Có âm thanh nào đó, khe khẽ bên tai. Bạn trở mình giữa giấc. Đêm cuối đông, hơi lạnh khiến cho cả cái không gian đặc quánh lại, một màu đen chìm trong những âm thanh đầy mê hoặc. Bạn ngạc nhiên, giờ này sao lại có những âm thanh kỳ lạ vậy nhỉ? Ừ! Bạn vẵng tai một chặp rồi khảng định những gì nghe thấy ngoài kia thật sự rất huyền hoặc. Tạp âm.
Bạn, đã nghe thấy lời thì thầm gì trong đêm ấy? Có gì đâu! Chỉ là tiếng lách tách của những hạt mưa đêm rơi trên dưới mái hiên rồi tan tác trên nền xi măng. Chỉ là tiếng gió vờn qua lá xào xạc rồi lách qua khe cửa sổ, rít lên khe khẽ. Chỉ là tiếng của chú dế nào đó ngủ muộn ở góc nhà đang ca bài hát độc đáo của riêng mình, may cho chú là có bạn làm thính giả đấy nhé, chú hát hay ghê! Rồi tiếng nghiến răng kèn kẹt của ông cóc cụ nào đó, tiếng oàng oạc của chú ếch chơi khuya hay thi thoảng bạn lại nghe thấy tiếng chim đêm dáo dác vọng lại ở góc trời xa xa. Thật, buổi đêm sao mà lắm tạp âm, sao mà sống động, sao mà náo nhiệt đến thế nhỉ? Bạn có biết không?
Hôm ấy, trời nổi gió, giông. Bạn đứng chờ xe bus. Xung quanh bạn là những tạp âm của phố phường, của những con người hối hả chạy nhanh, của còi xe, của tiếng quát mắng, của tiếng thúc giục, của những bước chân vội vã, của tiếng gió rít, của lá cây và rác rến bay lên. Ồn ào là thế, tạp âm lộn xộn đến thế nhưng bạn lại chỉ nghe thấy duy nhất tiếng thở của mình. Chậm, sâu và nhẹ nhàng. Ừ, bạn đứng đây, giữa đất trời này, giữa phố phường này nhưng không có gì ngoài bạn cả. Bạn là thứ âm thanh nào đó bên ngoài, là thứ riêng biệt không thể hòa vào dàn hợp xướng ấy. Vậy đó, bạn, mất kết nối.
Quán cafe đông nghẹt người, mọi bàn đều kín chỗ. Bạn phải khó khăn lắm mới chen được vào trong góc, lần đầu tiên bạn đến đây, không phải chỉ một mình. Quán chỉ cách đường phố một bức tường mỏng được gác lên bởi những ô cửa gỗ, mở he hé đủ cho những tiếng xe, tiếng còi bên ngoài vọng vào một cách vừa đủ. Tức là vừa đủ để nghe thấy tiếng náo nhiệt của phố phường, tiếng lào xào, cười đùa của thực khách tiếng nhạc, tiếng hát… Những tạp âm ấy, nếu như là lúc khác sẽ khiến cho bạn thấy mình nhưtrong một phiên chợ đang họp ở một buổi sáng nào đó. Vậy mà không, bạn chẳng nghe thấy gì ngoài những tiếng thì thầm của người đối diện. Thi thoảng, khi thấy bạn nhăn mày, tiếng thì thầm ấy lại ghé sát tai. Bạn chẳng nghe thấy gì cả ngoài một một mùi thơm ngát, dịu dàng của hơi thở ấm áp, của tóc, của hương nhu.
Mùa đông đã bớt lạnh, sương chiều vẫn còn xuống sớm nhưng bạn vẫn thích đạp xe đôi ba vòng trước khi trời tối hẳn. Men theo những con đường bê tông nhỏ, qua cánh đồng rồi lách vào một xóm làng nào đó lạ lẫm. Lạ bởi vì bạn chẳng biết đây là đâu? Những người này là ai? Hay chỗ này gọi là chỗ nào? Vậy mà bạn lại thấy thân thuộc đến lạ kỳ. Thật khó để có thể diễn tả lại được tâm trạng của bạn khi bạn nghe thấy những tạp âm nơi yên tĩnh ấy, đó là tiếng lợn kêu đòi bữa ăn tối, tiếng gà cục ta cục tác vào chuồng, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng quát mắng của người lớn… Rồi, nhà nào đang đốt dở đống dấm mà mùi cháy của lá khô, của cỏ dại lan đến tận đây, vào sâu trong ký ức của bạn. Có phải vì vậy mà bạn cứ đi thật chậm, thật chậm thôi có phải không?
Có một ngày, tình cờ, bạn lại đến quán cafe cũ. Lần này là một mình. Chỉ là đi ngang qua rồi bạn chợt thấy quen lắm, rồi bạn bước vào. Quán vắng hoe, chỉ có lác đác vài người, thậm chí nhân viên cũng chỉ có hai, mội người đứng quầy, một người chạy bàn. Bạn lại ngồi vào góc cũ, gọi thứ thức uống cũ và… lắng nghe. Lần này, bạn cũng chẳng nghe thấy thứ tạp âm gì cả, chẳng có tiếng ồn ào của phố thị, chẳng có tiếng lao xao của khách khứa, chẳng có tiếng cười đùa, chẳng có tiếng nhạc, cũng chẳng có tiếng hát. Không có tiếng cười khẽ hay rì rầm của người đối diện.
Chỉ có bạn, và tiếng thở của chính mình.
Chậm, sâu và nhẹ nhàng.
………..
#ngotienwrite