Rồi đến một ngày anh lại phải quên em
Lại phải quên bởi điệu buồn dang dở
Quên những ngày đã từng chung hơi thở
Dĩ vãng có gì mà cứ phải nhớ nhung?
Rồi đến một ngày anh về với lưng chừng
Để lại phía sau những mùa lộng gió
Những dấu xưa đã là hoa là cỏ
Gió hóa lạnh lùng, hoa cỏ đã vô tri.
Rồi đến một ngày ta quên lúc người đi
Phố vẫn vậy mà đã từng quay quắt
Trời thênh thang mà lòng người đã chặt
Ta quên mất rồi hiu hắt những giấc mơ.
Rồi đến một ngày ta quên cả những đợi chờ
Quên những câu thơ đã cồn cào thế vậy
Quên mất ta tháng năm và khi ấy
Ai mà để lại những thương thương…
Ngố Tiên