Một hôm, bạn lại thức đến khuya. Cái nóng oi nồng đặc trưng của hạ đã không còn vì trời vừa đổ mưa; vẫn tiếng thở đều đặn, vẫn là tiếng sóng nước vỗ lách bách vào bờ kè, vẫn là tiếng vĩ cầm dặt dìu văng vẳng đâu đây… chỉ có điều là bạn lại thấy lặng lẽ quá, im ắng quá, thấy trống vắng đến lạnh lùng quá.
Ừ, thiếu cái gì ấy nhỉ? Và bạn lại bần thần một lúc lâu rồi giật mình, chợt nhớ, thì ra là tiếng ve của mùa hạ đã chẳng biết đi đâu tự bao giờ. Thì ra là chẳng còn cái hôi hổi đầy náo nức của mùa hè nữa mà thay vào đó là sự tĩnh lặng đến nôn nao của những ngày sẽ thu.
Sẽ gì nhỉ? Ừ! Sẽ lạnh dần, không gian sẽ lấp đầy bởi gió hơn, mưa sẽ nhỏ dần lại mà thành những sợi vương vấn li ti mà dai dẳng nhiều hơn, trời đất cũng sẽ trong vắt hơn và bạn rồi cũng sẽ chìm vào trong những khoảng khắc bần thần nhiều hơn.
Rồi bạn sẽ cuộn mình vào trong chăn, nghe những thanh âm nào đó rơi rớt lại trong không gian trong trẻo không một gợn sóng này để rồi cho tâm tưởng của mình cũng cuộn lại, nhỏ dần như một hạt cát, lắng lại ở đâu đó, trên một bờ biển hoặc đáy sông nào đó hoặc cũng có thể là vi vút trên đầu một ngọn gió nào đó. Cát mà, chẳng ở một nơi nào cố định cả!
Bạn có nghe thấy không? Lũ ve đã nghe thấy tiếng gió thu thổi trước đó cả tháng trời cho nên chúng đã rủ nhau đi cả. Ve thích ồn ào, thích náo nhiệt, thích cái nóng oi ả và thích những cơn mưa thật nặng hạt, chúng chẳng thích gió, chúng cũng chẳng thích hơi hớm lành lạnh của trời trong nên chúng rủ nhau chuyển nhà vào lòng đất cả rồi chăng?
Rồi bạn lại bần thần, bạn lại nghĩ đến tại sao con ve có thể sống dưới lòng đất được nhỉ? Tối vậy mà chúng chẳng buồn ư? Không, chẳng có con ve nào sống dưới ấy cả, ve là đứa con yêu của mùa hè, của nắng, của mưa, của lời mời gọi thiết tha cho nên chúng chỉ xuất hiện khi hè đến, lột lớp áo của thủa ấu trùng mà trở thành ve; Và trong mùa ấy, chúng ca hát, chúng tiệc tùng, chúng yêu đương, chúng sống hạnh phúc trọn vẹn trong sự chiêu đãi nhiệt thành mà dễ dãi đến tột cùng của mùa hạ. Và rồi khi hạ sắp đi xa, lũ ve không trở lại lòng đất mà chúng sẽ im lặng, sẽ ai thương tiễn biệt mùa hạ, rồi chúng sẽ buồn bã một lần duy nhất trong cuộc đời cho đến lúc héo khô, rồi những thân xác héo hon ấy thả mình vào gió, rồi biến thành cát bụi, rồi lang thang đâu đó. Chúng chia tay cuộc đời nhỏ bé mà nồng nhiệt của mình để rồi bắt đầu một cuộc hành trình mới, của cát bụi, của hư vô, của sự tuần hoàn vĩnh hằng.
Bạn lắng nghe, thấy tiếng thở của mình như hòa lẫn với tiếng ve của đêm nào vương lại thì phải? Nếu không phải thì tại sao mà có thể nhẹ nhàng đến thế nhỉ? Nhẹ như tâm tưởng của bạn lúc này, chỉ cần một gợn gió khe khẽ là đã có thể trôi dạt đi thật xa, vào tận đến quá khứ rồi lặng lẽ buông rơi ở đâu đó; có thể là rơi ở ngọn cỏ trước sân, là rơi ở cái bóng sáng hắt lại trên cửa sổ hay cũng có thể là chạm vào tiếng bước chân của con thạch sùng đang tản bộ trên trần nhà.
Ở đâu cũng được, bạn chẳng quan tâm nó là ở đâu, bạn chỉ biết rằng bạn đã từng đi qua đấy, để lại dấu vết tâm tưởng của mình ở đấy.
Để rồi vào một hôm nào gió nổi…
Bạn sẽ lại… ghé thăm!
…….
Bạn thích ngồi viết một điều gì đó chẳng đầu mà cũng chẳng cuối, chẳng phải truyện mà cũng chẳng phải thơ, chẳng có một kết cấu gì gọi là chặt chẽ cả. Khởi đầu là một suy nghĩ nào đó chợt đến rồi kết thúc khi mà bạn đã mệt nhoài vì mải mê đuổi theo những dòng suy nghĩ khác.
Cứ rời rạc, cứ phiêu du, cứ theo dòng của tâm tưởng mà đặt câu, đặt chữ.
Ừ, bạn thích vậy!
….
(Tản văn cho Bạn, HN 21.08.19 Ngố Tiên)
#ngotienwrite
Photo: Samlim.