Có cơn bão nào đi ngang qua đây?
Để giông gió ầm ào như thế vậy
Niềm yêu xưa đêm nào còn run rẩy
Giông gió qua rồi, yêu dấu hóa xác xơ.
Có cơn bão nào quăng quật những giấc mơ?
Tan tác cả vườn xưa và trăng vỡ
Ta có tìm lại đây bao nhiêu mùa bỡ ngỡ
Mà chẳng lấp đầy giông gió buổi ban sơ.
Có cơn bão nào cuốn đi những đợi chờ?
Niềm tin ở đây! Đong đầy như hơi thở
Ai có đi qua cửa hồn ta vẫn mở
Ghé lại cùng chờ, gào thét ấy đi qua.
Có cơn bão nào như những chuyến đi xa
Để lại phía sau cái nhìn nào khắc khoải
Có mùa đông gió se mình hoang hoải
Bão ở nơi nào? mà cào xé thâm tâm.
Ngố Tiên