Bạn ngồi đọc lại những gì mình đã viết, gọi là đọc nhưng thực chất là hồi tưởng lại những gì đã qua. Rồi bạn phát hiện ra một điều vô cùng quan trọng đó là việc hình như rằng mình đã quên nhiều thứ quá. Có những ký ức mà bạn đã từng đinh ninh rằng sẽ chẳng bao giờ quên thì bây giờ đã trôi dạt vào một ngóc ngách nào đó của ký ức. Bạn phát hiện ra rằng bạn có nhiều thứ để bận rộn hơn, nhiều cái để bạn bám víu vào, để bạn neo đậu tâm trí của mình vào hơn và để rồi thả cho dòng thời gian của quá khứ lãng đãng hơn, mờ nhạt hơn.
Nói vậy tức là bạn cũng không hẳn là quên mà thực chất là chẳng còn nặng lòng với những điều ấy nữa, bạn không còn để cho tâm trí mình vá víu vào những điều nào đó vẩn vơ nữa. Và rồi, lúc này bạn chợt giật mình nhớ ra, đã có một lúc nào đó mình đã từng như thế. Nhưng rồi có sao đâu, như việc trời đất cứ xoay vần trong 24 giờ nhưng chẳng một giờ nào là lặp lại cả. Cũng như việc bạn có nhớ hay quên, có nặng lòng hay không, có khắc cốt ghi tâm hay không, có buồn khổ, có hân hoan hay không? Đều chỉ gọn lại trong tiếng tích tắc của đồng hồ, nó gần như vô nghĩa trong hiện tại.
Nhưng rồi bạn lại thấy bản thân mình đã lại ở vào một trạng thái chẳng phải quá khứ, cũng không phải là tương lai, một trạng thái lưng chừng như thể chỉ cần một cử động khe khẽ thôi là có thể rơi vào một khoảng không gian khác, bất định, mong manh…
Bạn nghe thấy tiếng gió ngoài kia, hòa lẫn với tiếng côn trùng đang hân hoan với màn đêm. Màn đêm là thế giới của chúng, của sự tĩnh lặng theo cách của bạn mà lại huyên náo theo cách riêng của nó. Ừ, cùng một khoảng không gian ấy, nhưng ở những mốc thời gian khác nhau là những thế giới khác nhau, vì sao bạn lại chìm đắm vào khoảng thời gian không phải là hiện tại?
Nói vậy thôi, chứ con người ai mà chẳng được vá chằng vá đụp những mảnh nhỏ của quá khứ để rồi tạo nên một hình hài của hiện tại. Và rồi hiện tại lại là một mảnh nhỏ của tương lai. Bạn thì lại cứ lửng lơ lưng chừng trong những mảnh vụn ấy, ngày rồi lại ngày trôi qua, tháng rồi lại tháng trôi qua, và có bao nhiêu cái năm rồi lại năm trôi qua?
Bạn sẽ rồi lại đi, bằng đôi chân trần của mình, qua những thời gian, qua những ký ức, qua những con người, qua những âm thanh, qua những mùi hương, qua những ánh đèn, qua những nóng những lạnh, qua những hân hoan, qua những vụn vỡ.
Bạn sẽ ở mãi trong ấy, trong cái lưng chừng của thời gian, của ký ức và của những hy vọng… thản nhiên và điềm tĩnh.
#ngotienwrite