Người ta nói rằng thân gái rất mong manh
Tựa bồ công anh chùng chành trước gió.
Chuyện kể rằng xưa từ hồi đó
Có một nàng gọi Bồ Công Anh.
Phận là gái thế phiệt trâm anh
Lại trót thương một chàng nghệ sĩ.
Chuyện tình yêu muôn đời dung dị
Mà cớ sao không rõ được thành lời?
Chỉ giận rằng ông nguyệt lão dở hơi
Se duyên thắm chẳng nhìn đời đũa lệch.
Chàng chỉ là giang hồ lếch thếch
Kiếp cầm ca bán nghệ mua vui
Tương lai như chiếc trống bị bỏ dùi
Ai cần nữa khi mùi xuân đã cạn?
Nhưng chàng yêu, chàng yêu nghề ca hát
Đưa tiếng ca ấm áp với ngọt ngào
Xua đi đời vất vả những cần lao
Còn miệng đời chàng không cần phải bận.
Chuyện tình duyên chàng chẳng lần vương vấn
Vì đã nguyền trọn kiếp chẳng yêu ai
Suốt cuộc đời chàng sẽ gánh trên vai
Thân cầm ca dẫu lạc loài nhân thế.
Vì thế nên tiếng ca chàng trong vắt
Đặt vào nàng những da diết thương yêu
Mặc cho ai ngăn cản biết bao điều
Nàng quyết chí theo chân chàng rong ruổi.
Con đường trần ai đi đến cuối
Mà khiến cho chân bước rã rời
Nàng theo chàng chia sẻ những đầy vơi
Đời cơ cực mà tiếng ca rạng rỡ.
Kiếp trần ai cho đi và mắc nợ
Nợ nhân duyên không trả được cho nàng
Vì lời nguyền vai chàng đã trót mang
Và một thoáng,
Một thoáng thôi mà tim chàng lỗi nhịp.
Có sao đâu khi chẳng phải đá vàng
Mà trơ trơ chẳng biết đến thương yêu
Nhưng thế gian lại vốn có một điều
Được và mất chẳng khi nào toàn vẹn.
Mặc dù chàng chưa một lần hứa hẹn
Mà yêu thương ai cần nói thành lời?
Chỉ cần cùng bên nhau đi khắp nơi
Là trọn kiếp chẳng mong gì hơn nữa.
Rồi một hôm quân xâm lược hung tàn
Gieo tang tóc cho đồng quê xơ xác
Rắc đau thương cho dân lành ngơ ngác
Lội ngược dòng hay để nước trôi đi?
Chàng và nàng phải chịu cảnh chia ly
Vì quân giặc bắt chàng đi tra hỏi
Vì sao mà dân nước tôi đòi
Lại hát xướng đàn ca về hạnh phúc?
Thấm thoát thời gian trôi qua đà mấy chục
Đôi lứa vẫn đi tìm nhưng chẳng nhìn thấy nhau
Mà thời gian điểm mái tóc bạc màu
Hỏi trời đất bao la đâu là cuối?
Chàng vẫn đi mặc thời gian vẫn đuổi
Chỉ ước mơ tìm lại dấu chân nàng
Linh hồn chàng thành ngọn gió lang thang
Ngàn đời thổi đến cùng trời cuối đất.
Nàng ở đâu? lẩn khuất ở nơi đâu?
Để gió gọi thiết tha từng khoảng khắc
Tình yêu là gì mà đi qua bất trắc
Năm tháng xô mòn dạ vẫn khắc trơ trơ?
Nàng vẫn đi trong tháng đợi năm chờ
Mong một ngày được nghe lời chàng hát
Mặc thân tàn như đồng hoang chết khát
Nàng nhớ chàng nên héo hắt quắt quay.
Rồi một hôm nàng nghe lời của gió
Như miên man câu hát của hôm nào
Làm bừng lên những ước muốn khát khao
Và nàng biết chàng của nàng ở đó.
Nàng dừng chân trên cánh đồng lộng gió
Lấy máu mình trồng nên một loài hoa
Chẳng đẹp xinh mà mỏng manh yếu ớt
Hoa rạng ngời khi một hôm bất chợt
Xé tan mình hòa theo gió trôi đi.
…
Rồi từ đó gió kể chuyện thầm thì
Kề bên hoa rong ruổi khắp nhân gian
Bồ công anh luôn chùng chành trước gió
Đó là nàng nghe chàng hát khúc yêu.
Ngố Tiên 03.2015